Tại sao anh không nói
Chỉ cần em biết, ở một góc sâu nào đó trong lòng anh, em có một vị trí nhất định. Như thế là quá đủ rồi.
Chiều nay gió thổi vào lòng người những cơn dịu mát, em thấy mình được mơn trớn để sự chờ đợi và tiếc nuối không còn đau đớn nữa. Em đã quen dần với việc chấp nhận thực tế ấy.
Điều duy nhất an ủi em chính là em biết, từ trong sâu thẳm lòng, anh yêu em. Một tình yêu mà chỉ hai ta hiểu nhưng chỉ mình em dám thừa nhận. Chính anh cũng đang cố từng ngày để phủ nhận điều đó. Làm sao anh dám nói lên điều đó khi mà bên đời anh đang có một người con gái khác. Một người con gái đã gắn bó với anh bao lâu nay. Dĩ nhiên anh không thể vất bỏ tất cả để đến bên em, để khẳng khái nói tiếng yêu. Tình yêu này ích kỉ quá!
Tình yêu đôi khi thật kì lạ phải không anh? Biết là đau khổ nhưng mình vẫn dấn thân vào. Đó là sự ngu ngốc của riêng em. Còn anh, anh biết sẽ ngàn lần có lỗi với người con gái ấy nếu anh dành tình cảm cho em nhưng rồi anh cũng không cưỡng lại được lòng mình. Nhìn vào đôi mắt anh, em hiểu được điều đó. Em cảm nhận được nỗi khổ tâm mà anh đang phải trải qua. Xin lỗi anh vì em đã làm anh khó xử. Nhưng chỉ cần em biết anh yêu em, thế là đã quá đủ rồi.
Thứ tình cảm càng bị cấm cản càng trở nên mãnh liệt dù bình thường, có lẽ nó cũng không nhiều đến như vậy? (Ảnh minh họa)
Có đôi lúc em vẫn thường tự hỏi mình rằng nếu như em gặp anh trước người con gái ấy, anh có yêu em không? Liệu em có đủ sức hấp dẫn để khiến anh rung động? Hay bây giờ chỉ đơn giản vì tình yêu kia quá quen thuộc, còn em mang tới cho anh một sự vụng trộm ngọt ngào nên anh mới động lòng? Biết đâu đấy, khi anh chưa từng bị ràng buộc, anh lại không hề bị chinh phục bởi em. Thứ tình cảm càng bị cấm cản càng trở nên mãnh liệt dù bình thường, có lẽ nó cũng không nhiều đến như vậy?
Em đã tự hỏi mình những điều đó cả trăm lần nhưng không sao trả lời được. Đó là câu trả lời thuộc về số phận. Anh yêu em thì sao mà không yêu em thì sao? Điều quan trọng bây giờ là anh phải ở bên một người con gái khác. Đó không phải chỉ là tình yêu mà còn là tình nghĩa. So với thứ tình mới nảy sinh của chúng ta, tình cảm đó đáng trân trọng hơn nhiều. Tình của em thì thấm vào đâu so với những gắn bó mà hai người có với nhau. Vì thế mà em chấp nhận thôi. Anh yêu em, trong tâm tưởng.
Anh né tránh câu trả lời của em, rằng nếu gặp em từ đầu, anh sẽ chọn em hay chị ấy? Anh không dám đối diện với câu hỏi vì anh biết sự thật diễn ra trong lòng mình. Sự ngập ngừng đó của anh đã cho em một câu trả lời và em bằng lòng với sự im lặng mà anh gửi đến. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho hai ta và cho cả chị ấy nữa phải không anh?
Chẳng phải tình đẹp nhất khi tình dang dở đó hay sao? (Ảnh minh họa)
Có những mối tình chẳng đầu chẳng cuối như thế đấy. Có những thứ ta chẳng thể gọi tên nhưng vẫn mải miết chạy theo nó. Anh nói đúng, tình cảm của chúng ta quá mơ hồ còn tình nghĩa giữa anh và chị ấy thì hiện hữu mỗi ngày. Anh không đủ can đảm để vất bỏ tất cả để chạy theo một ảo ảnh mà có thể nó sẽ biến mất ngay khi anh vừa nắm được. Trong cuộc đời người ta, có những thứ tình cảm rõ ràng là thật nhưng không có nghĩa người ta sẽ cố giữ nó lại cho riêng mình. Sự an toàn vẫn là điều người ta muốn nắm giữ trong cuộc đời.
Em không trách anh không dám đối diện với tình cảm trong mình vì chính em cũng không biết nó có phải là tình yêu đích thực của anh hay không? Ai dám đảm bảo rằng nếu yêu nhau lâu như anh và chị ấy, chúng ta sẽ lại không nhận ra rằng mình đã lầm lỡ. Chỉ cần em biết, ở một góc sâu nào đó trong lòng anh, em có một vị trí nhất định. Như thế là quá đủ rồi. Có lẽ như vậy sẽ trọn vẹn hơn. Một sự dang dở sẽ làm cho ta nhớ về nó thật đẹp. Chẳng phải tình đẹp nhất khi tình dang dở đó hay sao?