Chỉ là em nhớ anh thôi
Giờ em chẳng dám khóc đâu! Vì nếu khóc, nỗi đau cứ thế sẽ vỡ òa. Chẳng cách nào ngăn lại được. Và như thế, em sẽ ngã gục…
Em xin lỗi vì không giữ nổi lời hứa với anh. Em đã hứa thế mà rồi vẫn lại nhớ anh. Nhưng chỉ là một chút thôi anh ạ.
Có lẽ là bởi em còn yêu anh nhiều quá thôi. Bản thân em đã cố gắng rất nhiều. Ngày nào em cũng tự dặn lòng hnay là ngày cuối cùng e được nhớ tới anh, Ngày cuối cùng em được phép làm mình đau như vậy. Và hnay cũng là ngày cuối cùng em để những người quan tâm tới em thấy em buồn Thế mà……..con ngốc này vẫn không làm được. E biết mình ngốc lắm. sẽ chả có ai ngốc như em đâu khi cứ quân tâm, dõi theo người mà luôn lạnh nhạt với mình. Em biết giờ anh đã có người mới, sẽ chẳng bao giờ anh nhớ tới người cũ nữa đâu anh nhỉ. . .Thế nhưng không hiểu vì sao e vẫn không thể ngăn nổi bản thân mình. Vì em thấy nhớ anh……Em thấy nhớ lắm anh à. Và trái tim em nó không thể thắng nổi lí trí của mình
Anh à, giờ em chẳng dám khóc đâu!
Vì nếu khóc, nỗi đau cứ thế sẽ vỡ òa, chẳng cách nào ngăn lại được.
Và như thế, em sẽ ngã gục
Chẳng dám cười vì nếu cười, em sợ rằng những giọt nước mắt sẽ lăn dài từ trong tiềm thức.
Chẳng dám nhớ vì nỗi nhớ làm tim em đau nhói, đau đến mức không thở được
Chẳng dám thức vì cứ mở mắt ra lại thấy hình ảnh của anh hiện diện khắp mọi nơi.
Chẳng dám thở vì sợ rằng chỉ cần thở nhẹ thôi cũng đủ làm cho nước mắt rớt xuống.
Chẳng dám gọi vì chỉ cần nghe giọng của anh, em lại có ước muốn giữ anh cho riêng mình mà điều đó không bao giờ trở thành sự thật. Anh vĩnh viễn không là của em dù chỉ một thoáng chốc.
Chẳng dám gặp vì sợ gặp rồi lại chẳng muốn rời xa anh, chẳng muốn buông anh nữa.
Chẳng dám nói là em đau đến mức vỡ vụn. Sợ nếu nói ra rồi em sẽ chẳng còn cơ hội được coi anh như một người bạn. Phải! Một người bạn quan tâm nhau theo cách bình thường, hỏi thăm, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn một cách bình thường…
Mỗi khi thấy nhớ anh,
Em lại cầm điện thoại, bấm những con số chẳng tồn tại trong danh bạ nhưng nó in sâu vào những góc khuất tâm trí em. Nhưng cứ viết rồi lại xóa, nhiều lúc em muốn gọi cho anh,chỉ cần nghe thấy giọng anh thôi. 1 chút thôi cũng khiến em thấy nhẹ lòng hơn anh à. Nhưng có lẽ như thế là quá nhiều anh nhỉ. Giờ em cảm thấy bế tắc như đang lao vào ngõ cụt mà chẳng thấy đường ra. Em không biết bản thân phải thoát ra như thế nào nữa. Em tự tạo cho mình 1 cái vỏ thật dày để chẳng ai biết em đang đau như thế nào. Ngày nào em cũng lao ra ngoài đường. để tìm chút khoảng không cho riêng mình. Cứ nghĩ làm như vậy sẽ tốt hơn nhưng không……….Đi tới đâu em cũng thấy kỉ niệm. Nó khiến em thấy đau. Có lẽ là tình cảm quá nhiều khiến đâu đâu cũng là kỉ niệm. Em biết bản thân mình chẳng xinh đẹp như ai kia, chẳng làm anh hãnh diện được và cũng chẳng thể cùng anh tới các cuộc vui. Nhưng e biết rằng em yêu anh nhiều hơn người ta đấy.
Em sợ lắm. . .
Sáng ra mỗi khi thức dậy em lại tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Rồi lại phải cười. Cười để tất cả vui lòng. Cười để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh hiểu, nỗi đau anh để lại cho em đâu. Cũng chẳng bao giờ anh hiểu được nỗi đau ấy có sức tàn phá lớn như thế nào
Vậy nên anh chẳng còn thấy đau hay xót cho em nữa đâu. Nhưng anh à, đây chỉ là một chút tâm sự của em thôi. Đó là tất cả những gì bản thân em chẳng thể chia sẻ với bất kì ai. Em không đủ can đảm để nhắn tin cho anh, hay gọi điện nói với anh. Vì như thế em sẽ lại khóc mất. Nước mắt em rơi chả phải vì muốn nhận sự thương hại từ ai cả. Cũng chả phải là níu kéo anh. Đơn giản là vì những gì em đang trải qua nó lớn quá. Khiến mỗi lần nhắc đến em thấy tim mình thắt lại. Và có lẽ cũng vì em là 1 đứa con gái mau nước mắt thôi anh à. Có lẽ anh đã chọn cho mình một con đường khác. Nhưng anh cứ đi đi. Cứ hạnh phúc với những gì mà anh đang có nhé. Khi nào anh mệt, thì hãy về với em. Bờ vai này vẫn chờ anh đấy !
Bản thân em chẳng dám khẳng định rằng mình sẽ quên anh đâu. Em sẽ yêu anh tới khi nào trái tim em nó không còn đau khi nhắc đến tên anh nữa. Đau quá rồi sẽ tự khắc buông tay ra thôi . . . Phải không anh ?
Càng đông đúc em càng thấy đơn độc, càng ồn ào em càng thấy mình lẻ loi. . . . . . . . .