Em đủ vị tha để lại ôm anh vào lòng
Em đã từng lùi lại phía sau để nhìn anh bước tiếp, em đã từng đứng lại một mình để anh đi nhưng em luôn dõi theo để biết rằng anh vẫn ổn, em đã từng chấp nhận dừng lại, vì em nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng chẳng phải anh chính là người đã níu tay em lại hay sao?
Bốn giờ sáng, ngoài trời bắt đầu lắc rắc những hạt mưa sớm, gió lùa vào cánh cửa mở ra ban công làm em thấy lạnh. Đã là bốn giờ sáng rồi, nghĩa là bên anh cũng đã hai giờ, quá muộn rồi. Em vẫn nhìn chằm chằm vào cái màn hình máy tính, một cái blog lạnh tanh và cửa sổ chat cũng không được vui vẻ hơn tí nào. Anh đang làm gì? Có đang nhớ em không?
Mình lại gặp khó khăn rồi anh ạ. Dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng thật sự, tình yêu của anh và em trắc trở quá. Hay ông trời lại muốn thêm một lần nữa thử thách tình yêu của chính em?
Anh à! Trên đời này, sẽ chẳng ai là không mắc sai lầm, sẽ chẳng ai là hoàn hảo, và chàng trai của em cũng thế. Anh hiểu tính em quá còn gì. Chuyện gì qua rồi cứ hãy để nó qua đi, em không quan trọng quá khứ của anh thế nào. Anh đã từng ăn chơi, thì sao? Anh từng là một người hư hỏng, đã sao? Dù người ta có nói gì, thì nó cũng chỉ là hai từ “QUÁ KHỨ” thôi mà, không hơn không kém.
Ngày yêu anh, là ngày em biết rằng, em sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh, đó là điều duy nhất em có thể chắc chắn. Lỗi lầm đó của anh, em biết là rất lớn, nhưng em đủ vị tha và bao dung để ôm anh vào lòng, dù cho bất cứ điều gì xảy ra đi nữa, anh hãy tin vào em, rồi tụi mình sẽ cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Em đã từng lùi lại phía sau để nhìn anh bước tiếp, em đã từng đứng lại một mình để anh đi nhưng em luôn dõi theo để biết rằng anh vẫn ổn, em đã từng chấp nhận dừng lại, vì em nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng chẳng phải anh chính là người đã níu tay em lại hay sao?
Em có thể làm điều đó lần nữa, em có thể rồi lại đứng lại một mình để anh bước đi – nếu điều đó làm anh thấy thoải mái nhất… Nhưng em chỉ buông anh ra khi em chắc chắn rằng anh sẽ không sao cả nếu không có em bên cạnh, nhưng chỉ cần anh vấp ngã thì em sẽ không chỉ đứng lại mà nhìn anh thôi đâu, em sẽ ở đấy, em sẽ đi cùng anh, dù có khó khăn thế nào.
Em không nghĩ rằng ngày anh nói ra lỗi lầm đó cũng chính là lần cuối cùng mình nói chuyện với nhau. Em hiểu là rất khó để anh có thể trải lòng mình ra với em như thế, em không giận mà còn thương anh nhiều hơn, em ước gì giá mà em quan tâm anh nhiều hơn một chút thì anh không phải giữ chuyện đó trong lòng và khổ tâm lâu đến vậy. Em biết là bây giờ, rất khó để mình có thể nói chuyện lại bình thường, nhưng em tin là em có thể làm được, anh hãy tin vào em, anh nhé.
Bên Nga giờ trời đã lại vào mùa lạnh rồi, anh đi làm nhớ mặc đồ ấm vào đấy. Đi làm về phải ăn uống đầy đủ, không được tắm khuya, anh bướng lắm, để em nhắc hoài. Em sẽ để anh có thời gian làm những điều anh cần làm, và em sẽ đợi. Đợi đến khi nào anh cảm thấy thật sự thoải mái khi lại nói chuyện với em.
Hãy để em ôm anh, vì ngoài kia, giông tố đầy trời, nên em biết rằng, anh cần ấm áp từ một vòng tay.