Những cảm xúc không tên
Đã có lúc rất muốn viết một cái gì đó, một lời mới cho bài hát mình yêu thích, một câu chuyện đang còn dang dở, hay đơn giản là một bức thư nói hết tâm sự dành cho một người…..Tôi đã từng làm những việc đó rồi đấy chứ. Tôi đã từng làm thế với một trái tim biết mơ mộng. Nhưng dường như giờ đây tôi không có đủ cảm xúc, không có đủ kiên nhẫn, hơn hết là không đủ nhiệt tình để làm xong bất cứ điều gì. Cảm xúc ư? Ừ, giá mà nó có thể tuôn chảy ra, đừng ngưng đọng rồi bế tắc trên đầu ngòi bút, hay hời hợt lướt qua bàn phím như thế này.
Buồn…!Những lúc như thế chỉ có thể ngồi lặng im và tìm đến âm nhạc, đó là cách tôi tìm lại cảm xúc của mình. Nếu như tôi được học hành tử tế tôi chắc chắn có thể viết nhạc. Tôi thích viết lắm. Những cái không đầu, không cuối nhưng chắc hẳn chúng phải có một ý nghĩa nào đó, tôi biết thế và tôi tin chắc thế. Tôi muốn viết nên những con chữ biết nói, biết lắng nghe và biết cảm nhận, những con chữ cần mẫn có thể kể cho bạn nghe về một cuộc đời. Giá như tôi được học nhạc tôi nhất định sẽ viết rất nhiều. Thật đấy! Hôm nay tôi nghỉ làm, ở nhà và làm những việc không tên. Xong hết, tôi lại ngồi đây kể cho bạn nghe những lời này. Có thể nghe thật xáo rỗng, có thể chúng không có ý nghĩa gì với bạn, nhưng với tôi cứ được nói ra hết dường như là một sự giải thoát. Nói hết ra rồi sẽ không phải bận lòng nữa.
tôi như người lạc loài giữa đô thịThức dậy mà không đi đánh răng, tôi cũng chẳng bước ra khỏi giường cho đến khi tôi muốn. Đó là những khi tôi thấy mình thật lười biếng. Tôi thấy những người bên cạnh vội vã ra khỏi nhà, họ đi làm, họ đi chơi, họ kiếm sống, họ thực sự sống. Còn như tôi người ta gọi là ” tồn tại”. Một sự tồn tại vô nghĩa, tôi biết thế mà chẳng thắng nổi bản thân mình. Tôi biết ngồi đây thế này là tôi đã trở nên vô dụng rồi. Đáng khinh thường rồi. Nhưng tôi chẳng thể lê cái thân xác này đi đâu, chẳng muốn vác cái bộ mặt này ra khỏi nhà, nó tiều tuy đến nỗi tôi không còn nhận ra nữa. Tôi cũng không muốn gặp ai hay nói chuyện gì. Thậm chí tôi không muốn đi làm, thực sự là tôi không muốn gặp ai hết. Chỉ muốn thu mình vào một góc…. cái khoảng lặng của riêng tôi thôi. Giá như tôi không phải kiếm sống….Than ôi. Làm sao tôi có thể sống như thế chứ. Như thế thì thà chết đi còn hơn…..Tôi đúng là một kẻ chẳng ra gì.
Tôi chơi vơi. Tôi vẫn thường cắt lên tay mình mỗi khi tim quá đau hay quá sức chịu đựng, những vết sẹo đã mờ hay còn mới đều có một cái tên. Tôi biết người ta sẽ nói tôi ngu ngốc. Nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa. Chẳng cần ai phải hiểu, chẳng muốn phải giải thích hay biện minh gì nữa. Tôi mệt nhoài. Mệt nhoài trong hối hận và đau khổ. Mệt nhoài trong những cơn ác mộng miên man…… Tôi như một đứa con gái đã lớn lên trong sai lầm, nhưng lại như một đứa trẻ luôn giật mình tỉnh giấc giữa đêm và khóc. Đôi khi tôi tự hỏi ” tôi là ai?” ” tôi là người như thế nào?” ” tôi phải làm gì nữa đây”, có phải tôi sinh ra trên đời này vốn đã là một sai lầm không?………Cứ thế, tôi chẳng còn nhận ra mình ở đâu nữa. Tôi chênh vênh trong sự lạnh lùng. Mệt mỏi vì những trách nhiệm và lạc lõng trong sự trách móc….Tôi sai rồi. tôi biết. Hãy cho tôi được làm lại, tôi muốn lại được là chính mình. Xin hãy làm ơn một lần nữa có được không?
Xin hãy rộng lòng với tôi. Tôi biết dù có nói gì đi nữa cũng không đủ cho những điều hối hận muộn màng,những điều tôi đã làm. Nhưng tôi cũng biết tôi không thể dừng lại. Tôi vẫn sẽ phải sống tiếp dù có lúc thực sự tôi chỉ muốn được chết đi…..Giờ đây tôi chỉ muốn được ở một mình, một sự tồn tại vô hình. Không muốn chạm vào ai, không muốn ai thương hại. Cũng không muốn phải nói bất cứ điều gì… Cái giá phải trả đúng là quá đắt… đúng là rất đau..!
Tôi sẽ sống
Dù không còn ước mơ…
Dù không còn hi vọng….
Dù chỉ như là một sự “tồn tại”….
(Theo Sưu tầm)