Thương nhớ mùa trung thu xưa…

19/09/2013

Trời chiều thu mênh mang, lắng nghe gió lùa tiếng lá rơi nghiêng, rồi sột roạt nằm im lìm bên gốc bàng già nua ven đường. Giàn hoa tigon sắc hồng nhẹ tênh đang rung lên những giai điệu thật êm ái. Tiết trời mùa thu cứ dùng dằng, khó nắm bắt đến lạ. Trên những con phố quen, từng chiếc xe vẫn lao nhanh vun vút, tôi  chợt nhận ra một điều gì đó mơ hồ, cảm giác như được nhớ và hồi tưởng lại tháng năm xa. Những gian hàng bày bán bánh trung thu hấp dẫn mấy hôm nay bỗng chốc đông người bon chen nhau chọn bánh. Ai cũng háo hức khi chọn được những chiếc bánh ưng ý để làm quà cho con trẻ… Chợt thấy lòng buồn tênh. Một mùa trung thu nữa sắp đến rồi và lại thêm một lần Tết đoàn viên xa quê, xa nhà… Miền kí ức lại nhức nhối nhớ thương.
Từng giây noron thần kinh bây giờ chằng chịt nỗi nhớ về khoảng trời thơ bé ngày xưa bên xóm nghèo mỗi dịp trung thu về, nắng miền Trung vẫn gắt bỏng rát, rám cả những quả bòng đang treo lơ lửng trên cao. Mùa nhớ cứ chấp chới, chờn vờn trong tâm tưởng và nối đuôi nhau trêu ngươi hiện tại. Nơi thành thị xô bồ, nơi những con người xa lạ hờ hững bước qua nhau, nơi phố xá lên đèn dịu êm nhưng lại thèm khát đâm thủng bức tường thời gian bằng nỗi nhớ chứ không bằng chú mèo máy Doreamon.
Thật lạ, dường như khi càng lớn lên con người ta càng thấy cô đơn và thèm muốn được ngập ngụa trong thế giới tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Đi ngang qua những con phố nhộn nhịp mùa Trung thu ở Hà Nội, thấy những chiếc lồng đèn rực rỡ màu sắc, những thứ đồ chơi xa xỉ mà ngày bé chưa bao giờ nghĩ tới, rồi những chiếc bánh trung thu cũng đa dạng không kém chợt lòng buồn rười rượi khi trung thu xưa còn đâu…
Ngày xưa, gần đến dịp trung thu, cả lũ con nít trong xóm nhao nhao lên, cả trưa không ngủ trốn cha mẹ đi lùng sục ống bơ, chai lọ nhựa về hì hục làm đèn. Mẹ đứa bạn kế bên bắt gặp lại cầm roi mây đánh đít rồi cũng thấy thương con cho mấy nghìn lẻ đi mua chiếc đèn ông sao. Hồi ấy đèn ông sao có 2 nghìn đồng, 5 nghìn cũng mặc cả được 3 chiếc. Thế là sung sướng vô cùng. Về nhà cứ ngắm nghía mãi không chán. Tôi thèm thuồng nhìn mấy đứa cùng xóm có đèn. Ông nội thấy cháu gái ngồi buồn thiu bên mép cửa nên đã làm cho tôi một chiếc đèn kéo quân có 6 mặt bằng tre nứa và giấy bóng trắng. Nội cặm cụi chuốt tre tỉ mẩn, còn tôi ngồi ngoan, im thin thít nhìn bàn tay nội đẽo gọt. Tôi thích mê chiếc đèn kéo quân nội làm năm ấy, mang khoe khắp xóm làng…
Mùa trung thu của những đứa trẻ xóm nghèo đơn giản và bình yên quá đỗi. Tối tối đêm rằm, giữa khoảnh sân rộng thoảng hương cau ùa về từ góc vườn, mấy đứa cháu lúc nhúc nằm trên chiếc chõng tre kêu cót két cạnh bà nội, nghe bà kể chuyện. Tiếng quạt nan cứ đều đều theo bàn tay bà và ánh trăng trên cao cứ thế lùa vào trái tim của những đứa trẻ. Rồi cả đám nhao nhao lên khi có tín hiệu đi rước đèn đêm trăng tại sân xóm, đứa nào đứa nấy thắp nến vào đèn, nối đuôi nhau tạo thành một dải dung dăng dung dẻ kéo nhau đi.
Hồi đấy thực sự nhà có em nhỏ không muốn cho nó đi đâu, vì một tý nó lại khóc và đòi về. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười đến lạ, trẻ con cũng ích kỉ vậy đó. Những chiếc đèn ông sao sáng rực cả một vùng trời, từng bàn tay bé xíu khúm núm che đèn để gió không lùa vào khiến lửa vụt tắt. Đi rước đèn mà cũng vất vả quá chừng. Những khuôn mặt, những ánh mắt sáng lên rạo rực, tuổi thơ thật dịu ngọt, trong lành và nguyên vẹn như vậy đó. Vậy mà đã xa rồi… xa thật rồi những vụng dại ấu thơ…
Nhưng thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ, guồng quay vẫn cứ đều đều cứa sâu vào trái tim con người bao nhung nhớ. Bao mùa Trung thu trôi qua trong lặng lẽ và cũng bao mùa Nội đã ra đi mãi mãi. Ngày xưa nội bảo rằng lúc nào nội còn sống thì nội sẽ làm đèn kéo quân cho tôi nhưng chờ mãi, chờ hoài… Đèn kéo quân năm xưa trôi về một miền nhớ thương xa xôi với bóng dáng nội hiền từ.
Nơi đất lạ đông người lại qua, tôi thèm khát ai đó đi ngang rao bán chiếc vé khứ hồi trở về tuổi thơ, tôi sẽ giành lấy thật nhanh để mùa nhớ không nhức nhối như bây giờ mỗi khi trung thu về…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *