Yêu người có gia đình
Mình như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ giao nhau, cảm giác biết số điện thoại mà không dám gọi thật khó chịu.
Em biết không thể bước thêm bước nào nữa, vì nếu bước nữa thôi thì cả 2 đều không tốt, không ổn chút nào vì gia đình, sự nghiệp của cả 2, nhưng sao vẫn nhớ… Chắc hẳn đã 10 năm rồi em không bị cảm giác như vậy, cũng không còn trẻ nữa để mơ mộng như lúc đầu. Tại khung cảnh gặp nhau quá lãng mạn, thơ mộng hay tại có duyên? Chắc không phải có duyên rồi, nếu có duyên chắc giờ em không ngồi đây viết những dòng này. Mình như hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ cùng gặp nhau, cái cảm giác biết số điện thoại một người mà không dám bắt máy gọi thật là khó chịu. Từ lâu đến nay, lúc nào anh cũng trong tâm trí em, em giận mình và trong lòng thấy trống rỗng, đôi lúc nghĩ giá mà không gặp cũng tốt, nhưng không gặp lại thấy hình như mình tồn tại chứ không phải sống.
Giọng hát của một ca sĩ làm em nhớ anh, nhất là những khúc luyến… Chắc anh không biết được rằng có người cứ vào trang cá nhân của anh để xem hình, xem anh có online không, thật ngốc quá mà. Hình như khi yêu người ta trở nên ngốc nghếch. Em nhớ đến câu nói của một người cách đây 10 năm: “Cố gắng làm việc thật nhiều để không còn thời gian nhớ”. Giờ hình như em hiểu, sao cố làm việc cũng chưa quên được, bởi vậy không ai nói mình hay, mình giỏi. Em có nằm mơ cũng không ngờ mình lại “điêu đứng” vậy, nhưng hành động bên ngoài với tâm trạng thì trái ngược nhau, em tự trách mình vì sao lúc trước cứ trước mặt thì ngó lơ, để bây giờ…
Thôi thì, nhớ nhau hoài.